HÌNH

Có lòng thương yêu vô tư thì sẽ có tất cả.

you re welcome it was my pleasure

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

MẸ - CÁNH CHIM CÔ ĐƠN.Thơ ĐỖ TRUNG QUÂN


Bài thơ này tôi đã được đọc cách đây cũng đã khá lâu. hôm nay,cóp về đây để đọc mỗi ngày buồn,nhớ mẹ.



Con không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi bao giờ?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm cằn cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con không đợi một ngày kia
Có người cài lên áo cho con một nụ bạch hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa của mình

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?

Những bài thơ chắt lọc cả tâm hồn
Đau khổ, chia lìa, buồn vui, hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà ta vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ...

Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng

Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua? Mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình, ta vẫn thản nhiên.

Hôm nay...
Anh đã bao nhiêu lần lần dừng lại trên phố quen
Ngả nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa ... của mình?

Bài thơ này xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như nụ bạch hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới...


.


Bài thơ này tôi đã nghe và yêu thích khi đang còn mẹ.Những ngày đó đọc thơ và tôi đã rất xúc động.Tôi đã thấm thía hơn khi mẹ tôi ra đi.Nay mỗi lần đọc lại bài thơ này,tôi lại càng nhớ mẹ hơn.Pot lên đây mong được sự tri âm của các bạn,chia sẻ cùng tôi nỗi nhớ mẹ khôn nguôi .Thân chào .

===================================

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

HÀ NỘI TRONG TÔI

Xuân Thu mến chào các bạn. Hôm nay trở lại blog,thật là vui như đi xa về lại ngôi nhà thân yêu của mình
Xuân Thu chân thành cảm ơn các bạn đã ghé thăm và chia sẻ
Chúc các bạn bước vào tháng cuối của năm 2014 thật là AN LÀNH,HẠNH PHÚC
và Những ngày lễ ngày tết thật vui vẻ
KẾT THÚC MỘT NĂM THẬT MĨ MẠN HOAN HỈ
=========================

Tại khu đô thị mới Royal City, cây thông khổng lồ được ghi nhận kỷ lục là cây thông cao nhất Việt Nam đã hấp dẫn rất nhiều người dân Thủ đô và các bạn trẻ đến tham quan, chụp ảnh
===================

KỈ NIỆM HÀ NỘI = 2014
NHÂN DỊP HỘI CHỢ  ROYAL CITY 
Xuân Thu cùng em dâu dạo chơi thưởng thức đặc sản khắp các vùng miền hội tụ về đây: Tuyệt vời các món ăn, thức uống,giải trí. .

 NOEL đang đến cùng với nhiều cảnh đẹp

DẠO CẢNH ROYAL CITY 1/12/2014
BÉ CỪU THẬT VUI KHI ĐƯỢC DẠO CHƠI
ROYAL CITY. 1/12/2014



==========================================
==========
KỈ NIỆM  .10/2013






...

Cháu ngoại  Bé Phương Nhi (bé Cừu )
sẽ là con gái Hà nội ...
!...Hà nội trong tôi là con trai ở đó
 Tất cả tình yêu, hi vọng,tương lai


Hà nội trong tôi là hai con ở đó
 Tất cả tình yêu, hi vọng,tương lai

***

Hà nội trong tôi là nỗi nhớ khôn nguôi 
Là  tất cả những khát khao cháy mãi....

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

CÙNG GIEO VẦN LỤC BÁT


Thơ
Tuananh Vu
Anh gieo câu Lục lửng lơ
Em thêm câu Bát cho thơ đủ vần
Sao anh...thương vụng...nhớ thầm
Nao lòng em đến mấy lần anh ơi
Chiều nay hoa tím thôi rơi
Xin anh dời bước chỗ ngồi vườn xưa
Kẻo rồi hồn cứ đong đưa
Tóc phai...úa cả một mùa trăng thanh...
==================================


Xuân Thu
Anh gieo câu Lục Lửng lơ
Mà sao câu bát em chưa kịp làm
Cuộc đời mưa nắng khôn lường
Nao lòng tóc đã pha sương mất rồi
Chiều nay tím một khung trời
Sầu đong càng lắc càng đầy...anh ơi
Thôi thôi hẹn gặp thiên thai
Tứ vần hòa nhịp một mai ta cùng

 

Tập gieo vần tiếp cùng người
Đong đưa cho hết ngày dài chơi vơi
Mong sao khỏi bạn chê cười

Góp vui cùng với những ngày long đong

Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

Hãy sống với những gì bạn đang có, yêu thương và quan tâm đến xung quanh


CHẾT NHƯ THẾ NÀO?

Một nhà diễn thuyết bắt đầu buổi nói chuyện bằng một câu hỏi:”Nếu phải chết, bạn muốn chọn 1 cái chết như thế nào: Chết nhẹ nhàng, nhanh chóng hay đau đớn và từ từ?”

Đám đông ồn ào vì câu hỏi kỳ quặc. Ai mà chẳng muốn 1 cái chết nhẹ nhàng và nhanh chóng, vì vậy mà mọi người đều chọn nó.

Khi mọi người đều đã chắc chắn với quyết định của mình rồi, nhà diễn thuyết mới tiếp tục:

- Tôi cũng từng chọn giống như các bạn vậy. Cho đến 1 ngày, khi cha của tôi lâm bệnh nặng. Ông phải trải qua những cơn đau khủng khiếp, kéo dài ngày này sang ngày khác. Chúng tôi rất thương yêu ông nhưng cũng không muốn ông phải chịu đau đớn như vậy. Chỉ có cách giải thoát cho ông càng sớm càng tốt thôi. Mẹ tôi nói với cha tôi điều đó. Ông nhìn bà hồi lâu rồi nói:

- Tôi đau lắm chứ, hơn ai hết tôi là người muốn giải thoát cho chính mình thoát khỏi những cơn đau. Nhưng tôi vẫn muốn sống, chỉ để nhìn các con tôi đi làm về chào bố, các cháu tôi chào ông mỗi buổi sáng. Để chúng ôm hôn tôi trước khi đi ngủ. Để mỗi sáng dậy tôi còn được nhìn thấy ánh mặt trời, để nghe tiếng sóng biển từ xa vọng về. Với bà và các con, điều đó thật đơn giản, nhưng với 1 người như tôi thì thật khó khăn. Tôi không còn thời gian để làm những điều đó nữa. Dù đau đớn nhưng tôi bằng lòng vì tôi có thể mang đi những gì tươi đẹp nhất của cuộc sống mà tôi đã không bao giờ nhận ra…

Các bạn thân mến, chúng ta luôn tiếc thời gian với gia đình, với chính bản thân mình. Ta luôn ngại phải nói những lời yêu thương với người thân chúng ta. Chúng ta luôn đuổi theo những ước mơ, những khát vọng tương lai và nghĩ rằng, đạt đuợc chúng mới là điều hạng phúc. Tất nhiên điều đó không sai. Nhưng khi chúng ta không còn thời gian nữa, chúng ta lại đuổi theo những thứ ngay bên cạnh mà mình đã bỏ quên. Mà thời gian thì chẳng bao giờ chờ ai…

Hãy sống với những gì bạn đang có, yêu thương và quan tâm đến xung quanh. Đừng bỏ qua thời gian quý báu mà bạn đang có. Hãy để ngày mà chúng ta nhắm mắt, ta có thể mỉm cười mà nói rằng: “Tôi không hối hận, tiếc nuối những ngày tháng đã qua… Tôi không phải đau đớn, dằn vặt mình vì bất cứ điều gì nữa”.

- ST -

NGHỆ THUẬT SỐNG TUỔI GIÀ ( sưu tầm từ intennet)



LẼ "VÔ THƯỜNG" CỦA CUỘC SỐNG 

Cuộc sống và vạn vật quanh chúng ta, từng giờ từng phút luôn luôn biến đổi theo không gian và thời gian, không có gì tồn tại vĩnh viễn. Đó chính là “Vô thường” nghĩa là không có gì thường xuyên và trường tồn mãi mãi.

Thân vô thường: sinh, lão, bệnh, tử ,bệnh tật ,tai nạn bất thường luôn xẩy ra. Cuộc đời con người cũng vậy nay còn mai mất.

Tâm vô thường: lúc này yêu tha thiết nhưng gặp nghịch cảnh thì chuyển thành oán hận là chuyện thường tình. Lòng tin cũng dễ lung lay, lý tưởng cũng dễ thay đổi.

Thời gian vô thường: Cuộc sống hối hả, ai ai cũng chạy theo công việc tất bật hàng ngày, tranh đấu trong thương trường, trách nhiệm đối với gia đình và xã hội, chợt ngoảnh lại thấy mình đã già, thời gian trôi mau, đời người thật ngắn ngủi để rồi thoáng chốc hiểu ra một điều được sống thanh thản hưởng chọn niềm yêu thương là điều vô cùng quý giá.

Tiền vô Thường: Tiền không phải là tất cả nên đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá lãng phí khi sử dụng nó. Khi chúng ta ra đời thì cũng đã chẳng có một đồng, khi chết rồi cũng chẳng mang đi được một xu… Nếu dùng tiền để mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không làm ? Nếu dùng tiền mà mua được hạnh phúc, an nhàn tự tại thì thật xứng đáng. Người khôn biết kiếm tiền, biết tiêu tiền đúng lúc đúng chỗ. Do vậy ta nên làm chủ đồng tiền, đừng bo bo làm tôi tớ cho nó điều khiển.

Thế gian vô thường: Tài sản của chúng ta có thể bị mất vì các nguyên nhân: Thiên tai, Hỏa hoạn, Pháp lệnh của chính quyền tịch thu, trộm cướp, con cái tiêu xài…

Vậy hãy coi “Danh vọng vẻ vang là quá khứ, Địa vị là tạm thời với hiện tại”. Sức khỏe mới chính là cuộc sống của mình trong tương lai. Người hiểu đời coi việc lo liệu cho con cái là nghĩa vụ, là niềm vui, đừng mong gì sự báo đáp:

“Cha mẹ yêu con là vô hạn, con yêu cha mẹ là có hạn.
Con ốm cha mẹ buồn lo, cha mẹ ốm ho con chẳng nhòm ngó
Con tiêu tiền cha mẹ thật thoải mái, Cha mẹ tiêu tiền con thật ái ngại
Nhà cha mẹ là nhà của con, nhà con không phải nhà cha mẹ”.

“Vô thường” trong cuộc sống:

Cuộc sống là thế đấy, đừng than trách tự làm khổ mình, làm khổ mọi người. Chân lý của Đạo, đó chính là sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã và đang có, không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó để làm cho cuộc sống được thêm vui và giàu ý nghĩa hơn.

Hãy tập cho mình thói quen tự tìm niềm vui trong cuộc sống. Hãy tốt bụng với tất cả mọi người, vui vì làm việc thiện. Sớm muộn nhìn lại, đến lúc quá nửa đời người ta đã dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào đúng đạo lý thì làm, điều thị phi không thèm nghe và nghĩ ngợi vì nó làm tổn thọ, mình đâu phải sống giả dối đẹp lòng vì ý thích của người khác, nên sống thật với mình.

Con người ta chịu đựng, nhẫn nhịn, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất sẽ xoa dịu mọi vết thương trong cuộc sống. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào. Hiểu được vô thường, nhân quả, phải có tấm lòng rộng mở, yêu và biết thưởng thức cuộc sống, biết đủ thì lúc nào cũng được hưởng an vui và hạnh phúc.

Hiểu được vô thường, con người sẽ giữ được bình tĩnh trước hoàn cảnh đổi thay bất ngờ trong cuộc đời và thản nhiên trước cảnh ân ái chia ly. Biết vô thường, con người dám hy sinh tài sản, sinh mạng để làm việc nghĩa.

Biết vô thường con người mới chán ngán với những thú vui tạm bợ, giảo trá, và sáng suốt đi tìm những cái vui chân thật thường còn. Khi chúng ta có trí tuệ cương quyết gạt bỏ cái vỏ giả dối, thì tất nhiên cái giá trị chân thật, cái hạnh phúc chân chính, cái phật tính sáng suốt muôn đời sẽ hiện ra.

”Sinh lão bệnh tử“ là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm, để lại ý nghĩa tốt đẹp cho đời và cuối cùng đặt cho mình một dấu châm hết thật tròn.



Sống ngày nào, biết yêu thương, vui tươi an lạc ngày đó!

NGHỆ THUẬT SỐNG TUỔI GIÀ
Tác giả chuyển thành thơ (Thái Bá Tân) 
=======================
Xưa nghe người ta nói
Thủ tương Chu Dung Cơ
Có IQ cao lắm.

Cao đến mức bất ngờ.

***
**
  Vừa rồi ông có viết
Bản tổng kết khá hay
Về nhân tình thế thái.
Xin tóm lược thế này.


Tháng năm trôi nhanh lắm.
Chẳng mấy chốc đã già.
Giờ thanh thản nhìn lại,
Điểm những gì đã qua.

Qua một ngày, đơn giản
Là ta mất một ngày.
Nhưng nếu biết sống đúng,
Là ta lãi một ngày.


Tiền không phải tất cả,
Nhưng cũng không là gì.
Khi sinh ta chẳng có,
Chết cũng chẳng mang đi.

Đừng coi trọng nó quá,
Càng không nên ki bo.
Cần tiêu, cứ thoải mái.
Cần cho thì cứ cho.


Tiền mua được sức khỏe
Thì hãy mua cho mình.
Tiền mua được cái sướng,
Càng nên mua cho mình.

Kiếm được tiền đã khó.
Khó hơn - biết tiêu tiền.
Mình phải làm chủ nó.
Ngược lại sẽ rất phiền.


*
Những tháng năm còn lại
Được sống thì sống đi.
Vậy hãy sống vui vẻ,
Khổ hạnh mà làm gì.

Cần mặc thì cứ mặc,
Cần chơi thì cứ chơi.
Đừng sợ công nghệ mới.
Già, sống là nghỉ ngơi.


*
Suy cho cùng, tiền bạc
Là của cháu con mình.
Công danh là quá khứ.
Sức khỏe mới của mình.

*
Bố mẹ yêu con cái
Là vô tận, vô cùng.
Con cái yêu bố mẹ
Có hạn và chung chung.


Con tiêu tiền bố mẹ
Coi như chuyện đương nhiên.
Hiếm khi thấy bố mẹ
Ngửa tay xin con tiền.

Ngôi nhà của bố mẹ
Là ngôi nhà của con.
Nhưng ngôi nhà của con
Không phải nhà bố mẹ.


Xưa nay luôn vẫn vậy.
Bố mẹ suốt cả đời
Sinh con, nuôi con lớn,
Chỉ mong chúng thành người.

Mà không chờ báo đáp.
Coi như nghĩa vụ mình.
Ai mong chờ báo đáp
Là tự làm khổ mình.

*

Ngộ nhỡ mình đau ốm,
Biết trông cậy ai đây?
Đặc biệt khi ốm nặng,
Phải nằm viện dài ngày.

Vợ và con không thể
Lúc nào cũng ngồi bên.
Họ mệt mỏi, rốt cục
Phải nhờ cậy đồng tiền.


*
Bí quyết của thanh thản
Là triết lý thông minh:
Trên - lắm kẻ thành đạt.
Dưới - ít ai bằng mình.

*
Sống, phải lòng rộng mở,
Tốt bụng với mọi người.
Vui vì làm việc thiện.
Vui vì giúp được đời.

Giàu sang chỉ tạm bợ,
Rồi ai cũng xuống mồ.
Sống thị và sống tốt
Hơn ghế cao, chức to.

Đời có hay có dở,
Lúc sướng, lúc gian nan.
Gặp khó, cứ bình tĩnh
Và không quá cầu toàn.


*
Tuổi già là cái tuổi
Sẽ không thực sự già
Nếu ta biết có được
Một cách sống hài hòa.

Vui, không vui thái quá.
Không thái quá khi buồn.
Quá nhàn thành buồn tẻ,
Đau đầu vì quá ồn.

*
Đừng nghĩ già là hết,
Không còn nhu cầu chơi.
Hãy tìm trò thích hợp
Mà sống khỏe với đời.

Cả chuyện tâm, sinh lý,
Cả đối với người già
Cũng phải giữ đều đặn
Cho khí huyết lưu hòa.


*
Cái Sinh Lão Bệnh Tử
Là quy luật của trời.
Lúc phải chết thì chết,
Xứng đáng một con người.

Không cưỡng được số mệnh,
Nuối tiếc mà là gì.
Ta đặt dấu chấm hết
Rồi thanh thản ra đi.

Mời các bạn vào chia sẻ tự nhiên nhé. Chúc các bạn & Gia đình chiều Chủ nhật Bình an, Hạnh phúc.
  ======================================

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

Tình nghĩa cô trò không nhạt phai.

 Cảm ơn đời cho tôi được gặp các em 
Những học trò ngoan trong bao trò yêu quí

Mãi thiêng liêng những năm đi dạy
Một đời cầm phấn cho tôi hạnh phúc - bình an
*Cảm ơn đời đã đưa tôi đến với nghề dạy học.
*Bên tôi,học sinh luôn vui vẻ,trẻ trung yêu đời.
*.Bên các em tôi cảm nhận được tình người thật là trong sáng,cao đẹp
*.Không có vụ lợi,như những đứa con xa,mỗi năm hè về, tết đến lại về bên mẹ già.


 Ảnh kỉ niệm 8.7.2013
Ngày hè,các em học sinh 12F tôi chủ nhiệm năm xưa đã hội lớp và về thăm  tôi

 Thầy giáo Chủ Nhiệm phát biểu cảm tưởng...
Ảnh kỉ niệm Các Thầy cô cùng Ban cán sự lớp...
 
Cùng Lớp trưởng Duy Lĩnh,
BSi Dung,con gái
*Tôi cảm thấy cuộc đời nhà giáo thật là hạnh phúc.
*Các em nay đã trưởng thành,khôn lớn,đi xa lại nhớ về thầy cô ,mỗi năm tết đên ,hè về lại ríu rít trở lại thăm thầy cô và hồn nhiên như thuở nào....
Ngọc Long- bí thư chi đoàn 12F
 Duy Lĩnh-Lớp trưởng 12F
 Trao quà kỉ niệm cho nhà trường.
Hiệu Trưởng THPT NĐ 1-Hồ Việt Hùng và HS Phan Thị Dung
=======================


*****
*****************************************************

VỀ LẠI MÁI TRƯỜNG XƯA
Tác giả: Nguyễn Anh Trí


Tháng năm trôi, dẫu đi khắp bốn phương
Về lại trường xưa, nơi này quê Mẹ.
Kỷ niệm học trò sao da diết thế
Đọng mãi trong tôi… Ơi, mái trường !

Trường xưa!
Ơi, một thủa ngây thơ, một thủa vô tư, một thời vụng dại.
Bài học “phổ thông” vẫn còn sống mãi,
Thành hành trang theo suốt những cuộc đời.

Bao nỗi niềm cứ xao xuyến, bùi ngùi
Màu phấn trắng, mùi thơm vở mới
Dấu chân trẻ bấm trên đường lầy lội
Gió Lào quàng vai… bước tới trường

Dưới mái trường này, cứ mơ ước không thôi
Qua từng tiết toán, văn, sử, địa...
Với bạn chân thành, với thầy ân nghĩa
Quá thiêng liêng…Ôi, cái thủa ban đầu

Ơi, tuổi học trò!
Học trò ơi!
Cứ dùng dằng trong những bài lưu bút,
Hoa phượng đỏ tươi cháy mãi hồn.

Trường xưa, Trường xưa ơi!
Cứ nặng mãi tình yêu một thủa
Dẫu bao xa, Nhớ lắm, Chúng tôi về!

============================================================

Em là ai,cô gái Xứ nghệ hay Tây nguyên
Vẫn gương mặt xinh tươi,em luôn ngẩng cao đầu

Đi trọn chiều dài tổ quốc thân yêu
Đâu cũng thấy dáng hiền hòa phúc hậu

Em của cô - người học trò ngày ấy
Đã trưởng thành MỘT CÁN BỘ đáng tin
Cảm ơn đời cho tôi được gặp em
Một học trò ngoan trong bao trò yêu quí

Mãi thiêng liêng những năm đi dạy
Một đời cầm phấn cho tôi hạnh phúc - bình an

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

ĐÊM BUỒN




 GIỮA HÀ NỘI -
...Đêm thu lành lạnh gió heo may
Thoang thoảng mùi hương hoa sữa bay
Hồ thu lóng lánh khua trăng rụng

Chiếc lá xa cành xao xác bay
....
Tri kỉ nay đâu sao xa vắng
Mình ta lẻ bước với trăng suông
Bên ta tấp nập người qua lại
Mà như một mình với niềm vương

Trong ta nỗi buồn như xâm chiếm
Bất lực cô đơn choán ngập hồn
Bao giờ hết kiếp đời đau khổ
Ta lại là ta giữa thiên đường
=====================

 
Xuân Thu.18.11.2014=
592. TRƯỜNG CHINH - HÀ NỘI


Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

BÀI THƠ HAY CỦA MỘT HS LỚP 11

BÀI THƠ PHẢI YÊU CHỌN ĐẸP TRAI, CON NHÀ GIÀU CỦA HỌC SINH LƯƠNG TRỌNG NGHĨA LỚP 11 TRỪƠNG ANHXTANH HÀ NỘI . BÀI NGOẠI KHÓA NÀY KHIẾN NHIỀU NGƯỜI GIẬT MÌNH.
Một nam sinh lớp 11 đã khiến không ít người phải ngỡ ngàng khi viết: “Có cô gái ở thời nay/Yêu là phải chọn đẹp trai, nhà giàu” trong bài tập ngoại khóa môn Văn với đề tài “tình yêu và quà tặng” dành cho học sinh toàn trường.
Thời gian gần đây, chủ đề về tinh yêu vật chất trong giới trẻ khiến không ít người trong dư luận phải giật mình. Đó thường là những đề tài gây sốt như tình yêu “đào mỏ”, chia tay đòi quà, hay là tình yêu phải có SH…
Mong muốn học sinh bày tỏ suy nghĩ chân thực của mình về quan niệm vật chất trong tình yêu, trường THPT Anhxtanh Hà Nội quyết định chọn chủ đề tình yêu – quà tặng làm bài tập ngoại khóa môn Văn dành cho học sinh toàn trường.
Đề bài có nội dung như sau: “Người ta thường gửi gắm tình yêu vào những món quà tặng, nhưng tình yêu đã là môt món quà, em hãy viết bài văn ngắn về đề tài tình yêu và quà tặng”.
Qua chủ đề này, nhà trường đã khảo sát được khá nhiều những quan điểm thực tế của các học sinh, nổi bật nhất là bài làm dưới dạng một bài thơ của Lương Trọng Nghĩa (học sinh lớp 11A2, THPT Anhxtanh, Hà Nội). Đây cũng là nam sinh từng có bài văn tả cảnh trường 20 năm sau chấn động dư luận.
Điều đặc biệt trong bài thơ này là tác giả đã lấy rất nhiều câu chuyện tình yêu và quà tặng trong quá khứ như Mị Nương tặng nỏ thần cho Trọng Thủy, Từ Thức, Trương Sinh để nói đến tình yêu của giới trẻ hiện nay.
Theo đó, nam sinh này mạnh dạn chỉ ra thực tế: “Có cô gái ở thời nay/Yêu là phải chọn đẹp trai, nhà giàu/Chàng tặng quà giá thật cao/Nàng vờ e lệ rồi trao thân liền”.
Bài thơ thực sự khiến cho dư luận phải giật mình trước quan điểm của một cậu bé 17 tuổi – người đã mạnh dạn nói lên ý kiến thực tế của mình. Vì vậy bài thơ nhanh chóng được lan truyền mạnh mẽ trong cộng đồng mạng.
Xin trích nguyên văn bài thơ của Lương Trọng Nghĩa bày tỏ quan điểm về tình yêu và quà tặng:
Trăm năm trong cõi người ta
Yêu nhau thường khoái tặng quà cho nhau
Sự đời ai dễ biết đâu
Chuyện yêu lắm lúc có nhiều cái hay
Rằng: “Công chúa Mị Nương thửa trước,
Thương chồng, tặng lẫy nỏ thần
Ngờ đâu gặp kẻ vô luân
Vua cha mất nước, bản thân mất đầu”.
Rồi lại chuyện của chàng Từ Thức
Được gia ân thăm thú cõi tiên
Vài ngày du ngoạn triền miên
Thoắt đà dương thế qua liền trăm năm
Nàng sợ chàng về trần bỡ ngỡ
Tặng gói quà, dặn “chớ mở ra”
Thức vừa về đến quê nhà
Tò mò hé nắp, tóc đà trắng tinh
Già lụ khụ, da nhăn, mặt mốc
Oán trách nàng, khóc lóc tang thương
Đây quà, ngỡ lẽ bình thường
Bỗng đâu sinh chuyện dở ương thế này
Bạc tiền rõ lẽ trả vay
Nợ ân tình, dễ có ngày trả xong?
Một đời duyên phận đèo bòng
Nặng về chữ “nghĩa”, nhẹ lòng dương gian
Xót người phận gái đa đoan
Cùng đường, phẫn uất, vẫn hoàn tuyết trinh
Ai về hỏi hộ Trương Sinh
Có còn khắc khoải mối tình Vũ Nương
Vẹn lời thề, thủy chung sau trước
Nàng trầm mình hóa với nước non
Tặng chàng một dạ sắt son
Tặng chàng nỗi nhớ mỏi mòn đợi ai
Ngồi in bóng vách, tưởng người đâu đây
Rượu này không uống mà say
Tình này vô ảnh mà ngây ngất lòng
Ấy là đạo vợ chồng son sắt
Ấy là quà đắt nhất trần gian
Người xưa đã dạy thế rồi
Truyền cho con cháu ngàn đời về sau
“Yêu nhau cởi áo cho nhau
Về nhà mẹ hỏi, qua cầu gió bay”
Có cô gái ở thời nay
Yêu là phải chọn đẹp trai, nhà giàu
Chàng tặng quà giá thật cao
Nàng vờ e lệ rồi trao thân liền
Nhớ nàng Kiều tấm thân như ngọc
Bước đường cùng quyết bán chuộc cha
Chịu nhiều vùi liễu dập hoa
Vẫn là liệt nữ, vẫn là tinh anh
Mang thân đổi lấy đồng tiền
Cứu cha thoát khỏi gông xiềng, tù lao
Dẫu tàn phai, sắc hư hao
Nhưng vì chữ hiếu, dám vào hiểm ngu
Hơn nhiều cô gái ngoài kia
Vì tiền, vì bạc và vì tiếng tăm
Mang tân đổi cái danh hư ảo
Mượn tiếng “yêu” đánh tráo trái tim
Đo lòng người bởi hiện kim
Hào quang che mắt, kiếm tìm tung hô
Giữa đường đời lắm xô bồ
Như cây tầm gửi, chết khô có ngày
Nay núi này, mai trông núi nọ
Lừa bản thân, bôi nhọ nữ nhi
Biết đâu quy luật bất di
Núi cao sẽ có thứ gì cao hơn
Đến ngày phai sắc tàn hương
Bên đời chẳng có người thương cận kề
Đời dài lắm nỗi nhiêu khê
Ai mà biết được mọi bề mai sau
Hồn quý giá, nhưng trao không tiếc
Tình thanh cao phải biết tặng ai
Ngày đêm chẳng quản ngắn dài
Hè đông chẳng ngại nắng dai, mưa phùn
Có riêng một tấm chân tình
Có riêng một chốn cho mình với ta
Tặng nhau những tiếng thiết tha
Tặng nhau một khắc tên là bình yên”.
=====================================

(Sưu Tầm từ face của Bạn = THPT NAM ĐÀN I)

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

Cho Bạn và cho Tôi





 Người đớn đau trong ngang trái, nợ duyên
Người nhức nhối bởi đường con cái
Người ngồi khóc trên giàu sang của cải
Như nợ đời nặng trĩu cả hai vai

 Chút thảnh thơi nơi dáng vẻ bề ngoài
Đâu hẳn đã nói lên điều hạnh phúc
Nơi tăm tối như đến từ địa ngục
Vẫn có khi mang ngọc chuốt sáng ngời
 Chuyện thế nhân trăm ngàn vẻ tình đời
Xin chắt lọc để tìm về thanh thản
Nơi tình yêu, tình người, tình bạn
Cho cuộc đời luôn giàu có niềm vui

Hãy trao nhau ấm áp những nụ cười
Hãy cho đi chẳng cần mong nhận lại
Hãy sống trọn trong sẻ chia, nhân ái
Để ngày nào ta cũng có niềm vui


(Sưu tầm .
Tác giả : Tuan Anh Vũ blog
chia sẻ cùng các bạn )
===============================================
 

Cho Bạn và cho Tôi
Cho những ai cần chia sẻ
Đời buồn, vui với bao niềm dâu bể
Những niềm vui và những nỗi buồn
Khi hạnh phúc tràn trề
Khi…mất mát…đau thương
Tưởng có lúc
Hơn tột cùng chịu đựng
Tưởng có lúc…
Không thể nào đứng vững
Giữa cuộc đời đầy bão tố, phong ba
Thì Bạn ơi…
Và cả mỗi chúng ta!
Hãy vững tin ở tình đời nhân ái
Vẫn bên cạnh
Vẫn đi cùng ta đấy
Nâng ta lên vững bước dòng đời
Đưa ta đi qua đau khổ, buồn vui
Hòa lòng mình giữa ân tình nhân thế
Kể cả người vì ta mà đau khổ
Cũng không muốn thấy ta gục ngã thảm thương
Tiềm ẩn nơi ta một sức mạnh phi thường
Nếu Bạn và Tôi…
Biết khơi nguồn, đón nhận
Mỗi con người có bao điều tiềm ẩn
Đừng bao giờ tự đánh mất bản thân
Để cùng nhau đi trọn quãng đường trần
Trong ấm áp luôn có nhau bên cạnh

===================================


.
  
CHÚC CÁC BẠN G+ YÊU QUÍ NGÀY MỚI 
 THẬT VUI TƯƠI HẠNH PHÚC